Quá Khứ Bị Lãng Quên
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Quá Khứ Bị Lãng Quên
1 câu chuyện mình viết trên 1 câu chuyện có thật của tuổi thơ mình ..
Từ khi năm lên 4 tuổi tôi đã không còn được cảm nhận tình thương của ba nữa.
Hồi đó 2 mẹ con tôi chỉ sống trong 1 căn nhà hẹp vẻn vẹn chỉ có chiếc giường chiếc tủ và vài vật dụng thô sơ.
Mẹ tôi làm giáo viên, mẹ yêu và quí tôi lắm. Nhà tuy chỉ có 2 người nhưng dường như sợ tôi mặc cảm , tủi thân khi không được sự chăm sóc của ba. Mẹ lúc nào cũng làm cho tôi vui, nên căn nhà luôn tràn ngập tiếng cười đùa 2 mẹ con, nhưng mỗi đêm về mẹ ôm tôi, mẹ khóc. Căng nhà vang lên những tiếng nấc cuae mẹ.Dường như hồi đó thấy thế tôi hỏi mẹ vì sao mẹ cũng chỉ bảo mẹ sổ mũi , mẹ bụi bay mắt nên tôi cũng chỉ biết là như thế rồi ôm mẹ ngủ ngon lành cũng không cần biết lí do thêm nữa. Ban đầu mẹ đưa tôi cùng đến trường với mẹ, mẹ day học còn tôi ở ngoài lớp mẹ ,lủi thủi chơi 1 mình. Có lẽ do thấy tôi buồn lủi thủi như thế mẹ cho tôi học mẫu giáo. Lúc đó tôi được 5 tuổi,tôi rất thích thú khi được vô đây. ở đây tôi không còn phải lủi thủi chơi đất chơi đá 1 mình nữa, tôi có bạn có bè , được chơi bập bênh, được hát , được nhảy múa nghịch lộn…
Chẳng mấy chốc tôi cũng không hiểu vì sao , và cũng không biết lúc nào tôi và 1 nhỏ lớp mầm dưới đã quen nhau, thường hay chia sẻ cho nhau gói bim bim, cây kẹo mút hay những chiếc vòng nhỏ… tôi rất quí nhỏ đó và ngược lại.Nhỏ tên là P.A .Nhỏ có 1 khuôn mặt khá bầu bĩnh đặc biệt có chiếc răng khểnh và nhỏ cười rất tươi.
Nhà trẻ chỗ tôi mỗi khi ngủ trưa thì con gái ngủ 1 bên , con trai ngủ 1 bên nhưng khoảng cách 2 bên chỉ cách nhau khoảng hơn 1 mét. Có 1 trưa tôi nằm ngoài cùng của bên tụi con trai, chợt nằm quay người sang bên tụi con gái bỗng chợt thấy nhỏ cũng nằm bên ngoài đang chăm chú nhìn tôi. Tôi thích thú nhìn nhỏ . Nhỏ nở 1 nụ cười thật tươi, má lúm đồng tiên nhìn thật dễ thương, bất chợt không hiểu tại sao không biết do phản xạ hay gì nữa tôi ngồi bật dậy cầm gối qua bên nhỏ đó nằm cạnh nhỏ. Không chỉ thế tôi còn vòng tay ôm nhỏ đó rôi 2 đứa ngủ thiếp đi hồi nào không hay chỉ nhớ đến khi cô giáo đi ra ngoài về bắt tôi dậy qua bên giường kia và cấm tôi không được qua bên đó nữa. Tôi òa khóc khi phải nghe cô mắng… nhỏ đứng góc lớp nhìn tôi khóc cười khúc khích… Thời gian cứ thế trôi đi chúng tôi ngày ngày vẫn chia sẻ cho nhau những món quà khi được mẹ cho mang đi đến lớp ăn vặt.
Tôi nhớ hồi đó lớp tôi tan vào tầm khoảng 4h30 nhưng mẹ tôi phải 5h kém mới dạy học xong và mới có thể đón tôi. Tôi luôn luôn là người về muộn nhất lớp, luôn luôn phải đợi các bạn về hết và đợi cô giáo khóa lớp rồi về nhà cô giáo ngay bên cạnh nhà trẻ để ngồi đợi mẹ. Cứ nhìn các bạn có bố mẹ đến đón rồi chạy vô cuối lớp lấy cặp lấy mũ chạy ra cửa lớp khoanh tay lại
-“ Con chào cô con về ạ “
rồi ríu rít đi về mà sao tôi thèm được như thế quá , vì trước giờ có bao giờ tôi được chào cô giáo như thế trước mặt các bạn đâu.
1 hôm mẹ tôi được về sớm , 4h mẹ đã ra đón tôi rồi, thấy mẹ dường như tôi không hề tin vào mắt mình tôi chạy đến bên mẹ ôm chầm lấy mẹ :
Mẹ nhìn tôi cười :
- Vào lấy cặp mũ đi con
Tôi hãnh diện đi vào cuối lớp lấy cặp, nhìn thấy nhỏ đang chơi đồ hàng cuối lớp tôi chạy ra nói với nhỏ , dường như có lẽ chỉ muốn khoe với nhỏ là mẹ tôi hôm nay đón .
- Nam về đây . Hôm nay Nam được về sớm nhất nhé. Mai Nam mang bim bim cho..
Nhỏ lại nhìn tôi cười . Vẫn là cái điệu cười đó , vẫn là chiếc răng khểnh đó.
Tôi chạy ra cửa lớp hét lên thật to cốt là cho mọi người cùng nghe thấy :
- Con chào cô con về ạ ..
Tối đến có lẽ do lần đầu tiên tôi được chào cô giáo như thế. Tôi ôm cặp rồi chào đi chào lại câu “ Con chào cô con về ạ” với 1 chiếc gế mà tôi giả vờ đó là cô giáo rồi cũng giả vờ trèo lên xe rồi đi về.. Tôi không biết tối hôm đó tôi đã làm đi làm lại bao nhiêu lần cái động tác đó. Mẹ tôi đứng ở 1 góc ngoài sân nhìn vào. Có lẽ mẹ cũng hiểu vì sao tôi như thế, bất chợt mẹ chạy vào ôm lấy tôi ,mẹ lại khóc. Lau nước mắt cho mẹ tôi hỏi mẹ :
- Mẹ lại ốm à ?
- Không Nam ạ .Mẹ xin lỗi con , mẹ xin lỗi ….. Mẹ cứ ôm tôi như thế
Bất chợt tôi nhìn mẹ rồi hỏi :
- Mẹ ơi sao con lại thích chơi với bạn P.A vậy . Mà sao bạn ấy cười hay hay mẹ nhỉ?
Mẹ nhìn tôi chằm chằm cười tủm tỉm. những giọt nước mắt mẹ cứ thế nhạt dần , nhạt dần.
Rồi đúng hôm sau như lời hứa trước khi đi về hôm qua với nhỏ P.A tôi xin thêm tiền mẹ mua cho nhỏ gói bim bim. Tung tăng bước vào lớp như mọi ngày không thấy nhỏ đâu cả dù nhỏ luôn luôn là người đến sớm đầu tiên của lớp. 10p , 20p 1 tiếng trôi qua vẫn không thấy nhỏ đâu , 2 gói bim bim vẫn cầm trên tay nhưng tôi không đả động đến . Ngồi thẫn thờ góc lớp mặc kệ mấy thằng bạn tôi rủ rê chơi xếp gế làm nhà. Tôi bỗng thấy giận nhỏ vì hôm nay bỏ tôi phải chơi buồn 1 mình như thế này . Chợt thấy mẹ của nhỏ dắt nhỏ đến lớp nhưng không vào khu vực lớp học mà vào hẳn khu của các cô giáo. Tôi chằm chằm nhìn theo nhỏ và nhỏ cũng chằm chằm thìn theo tôi. 1 lúc sau nhỏ và mẹ ở trong phòng đi ra nhưng vẫn không về phía lớp học mà ra phía cổng đi về . Nhỏ ngồi sau xe mẹ vẫn cứ ngoái cổ nhìn tôi giơ tay chào rồi nở 1 nụ cười, vẫn là nụ cười đó,vẫn là chiếc răng khểnh đó. Tôi nhìn theo nhỏ đến khi bóng nhỏ mất hút.
Và rồi từ đó trở đi không bao giờ tôi thấy nhỏ đến lớp học nữa. Tôi không hiểu tại sao nữa nhưng sau này được cô giáo cho biết là nhỏ chuyển nhà. Tôi buồn lắm
Và rồi thời gian cứ thế trôi đi câu chuyện ,hinh ảnh về nụ cười và chiếc răng khểnh theo năm tháng của 1 thằng nhóc 5 tuôi ngày nào trong tôi cứ thế phai nhạt dần đi , dần đi để rồi nó vào lãng quên lúc nào tôi không hay. Giờ đây tôi đã là 1 chàng trai 17 tuổi . Tôi đã lớn,đó là theo suy nghĩ và câu nói của mẹ tôi. Gia đình tôi cũng đã khá giả hơn trước không còn bao nỗi lo về cuộc sống như ngày nào.
Sáng nay trong lúc chờ đợi xe buýt. Bất chợt 1 bạn gái do vội vã vô tình hất tung đống sách mà tôi cầm trên tay. Vội vàng xin lỗi rồi cúi xuống nhặt dùm mấy cuốn làm rơi lên cho tôi. Bạn gái nhìn tôi cười , khuôn mặt bầu bĩnh, chiếc răng khểnh - vẫn là nụ cười đó,vẫn là chiếc răng khểnh đó..
Quá khứ lãng quên chợt ùa về trong tôi !
Giang Nam
Quá Khứ Bị Lãng Quên
Từ khi năm lên 4 tuổi tôi đã không còn được cảm nhận tình thương của ba nữa.
Hồi đó 2 mẹ con tôi chỉ sống trong 1 căn nhà hẹp vẻn vẹn chỉ có chiếc giường chiếc tủ và vài vật dụng thô sơ.
Mẹ tôi làm giáo viên, mẹ yêu và quí tôi lắm. Nhà tuy chỉ có 2 người nhưng dường như sợ tôi mặc cảm , tủi thân khi không được sự chăm sóc của ba. Mẹ lúc nào cũng làm cho tôi vui, nên căn nhà luôn tràn ngập tiếng cười đùa 2 mẹ con, nhưng mỗi đêm về mẹ ôm tôi, mẹ khóc. Căng nhà vang lên những tiếng nấc cuae mẹ.Dường như hồi đó thấy thế tôi hỏi mẹ vì sao mẹ cũng chỉ bảo mẹ sổ mũi , mẹ bụi bay mắt nên tôi cũng chỉ biết là như thế rồi ôm mẹ ngủ ngon lành cũng không cần biết lí do thêm nữa. Ban đầu mẹ đưa tôi cùng đến trường với mẹ, mẹ day học còn tôi ở ngoài lớp mẹ ,lủi thủi chơi 1 mình. Có lẽ do thấy tôi buồn lủi thủi như thế mẹ cho tôi học mẫu giáo. Lúc đó tôi được 5 tuổi,tôi rất thích thú khi được vô đây. ở đây tôi không còn phải lủi thủi chơi đất chơi đá 1 mình nữa, tôi có bạn có bè , được chơi bập bênh, được hát , được nhảy múa nghịch lộn…
Chẳng mấy chốc tôi cũng không hiểu vì sao , và cũng không biết lúc nào tôi và 1 nhỏ lớp mầm dưới đã quen nhau, thường hay chia sẻ cho nhau gói bim bim, cây kẹo mút hay những chiếc vòng nhỏ… tôi rất quí nhỏ đó và ngược lại.Nhỏ tên là P.A .Nhỏ có 1 khuôn mặt khá bầu bĩnh đặc biệt có chiếc răng khểnh và nhỏ cười rất tươi.
Nhà trẻ chỗ tôi mỗi khi ngủ trưa thì con gái ngủ 1 bên , con trai ngủ 1 bên nhưng khoảng cách 2 bên chỉ cách nhau khoảng hơn 1 mét. Có 1 trưa tôi nằm ngoài cùng của bên tụi con trai, chợt nằm quay người sang bên tụi con gái bỗng chợt thấy nhỏ cũng nằm bên ngoài đang chăm chú nhìn tôi. Tôi thích thú nhìn nhỏ . Nhỏ nở 1 nụ cười thật tươi, má lúm đồng tiên nhìn thật dễ thương, bất chợt không hiểu tại sao không biết do phản xạ hay gì nữa tôi ngồi bật dậy cầm gối qua bên nhỏ đó nằm cạnh nhỏ. Không chỉ thế tôi còn vòng tay ôm nhỏ đó rôi 2 đứa ngủ thiếp đi hồi nào không hay chỉ nhớ đến khi cô giáo đi ra ngoài về bắt tôi dậy qua bên giường kia và cấm tôi không được qua bên đó nữa. Tôi òa khóc khi phải nghe cô mắng… nhỏ đứng góc lớp nhìn tôi khóc cười khúc khích… Thời gian cứ thế trôi đi chúng tôi ngày ngày vẫn chia sẻ cho nhau những món quà khi được mẹ cho mang đi đến lớp ăn vặt.
Tôi nhớ hồi đó lớp tôi tan vào tầm khoảng 4h30 nhưng mẹ tôi phải 5h kém mới dạy học xong và mới có thể đón tôi. Tôi luôn luôn là người về muộn nhất lớp, luôn luôn phải đợi các bạn về hết và đợi cô giáo khóa lớp rồi về nhà cô giáo ngay bên cạnh nhà trẻ để ngồi đợi mẹ. Cứ nhìn các bạn có bố mẹ đến đón rồi chạy vô cuối lớp lấy cặp lấy mũ chạy ra cửa lớp khoanh tay lại
-“ Con chào cô con về ạ “
rồi ríu rít đi về mà sao tôi thèm được như thế quá , vì trước giờ có bao giờ tôi được chào cô giáo như thế trước mặt các bạn đâu.
1 hôm mẹ tôi được về sớm , 4h mẹ đã ra đón tôi rồi, thấy mẹ dường như tôi không hề tin vào mắt mình tôi chạy đến bên mẹ ôm chầm lấy mẹ :
Mẹ nhìn tôi cười :
- Vào lấy cặp mũ đi con
Tôi hãnh diện đi vào cuối lớp lấy cặp, nhìn thấy nhỏ đang chơi đồ hàng cuối lớp tôi chạy ra nói với nhỏ , dường như có lẽ chỉ muốn khoe với nhỏ là mẹ tôi hôm nay đón .
- Nam về đây . Hôm nay Nam được về sớm nhất nhé. Mai Nam mang bim bim cho..
Nhỏ lại nhìn tôi cười . Vẫn là cái điệu cười đó , vẫn là chiếc răng khểnh đó.
Tôi chạy ra cửa lớp hét lên thật to cốt là cho mọi người cùng nghe thấy :
- Con chào cô con về ạ ..
Tối đến có lẽ do lần đầu tiên tôi được chào cô giáo như thế. Tôi ôm cặp rồi chào đi chào lại câu “ Con chào cô con về ạ” với 1 chiếc gế mà tôi giả vờ đó là cô giáo rồi cũng giả vờ trèo lên xe rồi đi về.. Tôi không biết tối hôm đó tôi đã làm đi làm lại bao nhiêu lần cái động tác đó. Mẹ tôi đứng ở 1 góc ngoài sân nhìn vào. Có lẽ mẹ cũng hiểu vì sao tôi như thế, bất chợt mẹ chạy vào ôm lấy tôi ,mẹ lại khóc. Lau nước mắt cho mẹ tôi hỏi mẹ :
- Mẹ lại ốm à ?
- Không Nam ạ .Mẹ xin lỗi con , mẹ xin lỗi ….. Mẹ cứ ôm tôi như thế
Bất chợt tôi nhìn mẹ rồi hỏi :
- Mẹ ơi sao con lại thích chơi với bạn P.A vậy . Mà sao bạn ấy cười hay hay mẹ nhỉ?
Mẹ nhìn tôi chằm chằm cười tủm tỉm. những giọt nước mắt mẹ cứ thế nhạt dần , nhạt dần.
Rồi đúng hôm sau như lời hứa trước khi đi về hôm qua với nhỏ P.A tôi xin thêm tiền mẹ mua cho nhỏ gói bim bim. Tung tăng bước vào lớp như mọi ngày không thấy nhỏ đâu cả dù nhỏ luôn luôn là người đến sớm đầu tiên của lớp. 10p , 20p 1 tiếng trôi qua vẫn không thấy nhỏ đâu , 2 gói bim bim vẫn cầm trên tay nhưng tôi không đả động đến . Ngồi thẫn thờ góc lớp mặc kệ mấy thằng bạn tôi rủ rê chơi xếp gế làm nhà. Tôi bỗng thấy giận nhỏ vì hôm nay bỏ tôi phải chơi buồn 1 mình như thế này . Chợt thấy mẹ của nhỏ dắt nhỏ đến lớp nhưng không vào khu vực lớp học mà vào hẳn khu của các cô giáo. Tôi chằm chằm nhìn theo nhỏ và nhỏ cũng chằm chằm thìn theo tôi. 1 lúc sau nhỏ và mẹ ở trong phòng đi ra nhưng vẫn không về phía lớp học mà ra phía cổng đi về . Nhỏ ngồi sau xe mẹ vẫn cứ ngoái cổ nhìn tôi giơ tay chào rồi nở 1 nụ cười, vẫn là nụ cười đó,vẫn là chiếc răng khểnh đó. Tôi nhìn theo nhỏ đến khi bóng nhỏ mất hút.
Và rồi từ đó trở đi không bao giờ tôi thấy nhỏ đến lớp học nữa. Tôi không hiểu tại sao nữa nhưng sau này được cô giáo cho biết là nhỏ chuyển nhà. Tôi buồn lắm
Và rồi thời gian cứ thế trôi đi câu chuyện ,hinh ảnh về nụ cười và chiếc răng khểnh theo năm tháng của 1 thằng nhóc 5 tuôi ngày nào trong tôi cứ thế phai nhạt dần đi , dần đi để rồi nó vào lãng quên lúc nào tôi không hay. Giờ đây tôi đã là 1 chàng trai 17 tuổi . Tôi đã lớn,đó là theo suy nghĩ và câu nói của mẹ tôi. Gia đình tôi cũng đã khá giả hơn trước không còn bao nỗi lo về cuộc sống như ngày nào.
Sáng nay trong lúc chờ đợi xe buýt. Bất chợt 1 bạn gái do vội vã vô tình hất tung đống sách mà tôi cầm trên tay. Vội vàng xin lỗi rồi cúi xuống nhặt dùm mấy cuốn làm rơi lên cho tôi. Bạn gái nhìn tôi cười , khuôn mặt bầu bĩnh, chiếc răng khểnh - vẫn là nụ cười đó,vẫn là chiếc răng khểnh đó..
Quá khứ lãng quên chợt ùa về trong tôi !
Giang Nam
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|